Mahatma Gandhi: Một nhà lãnh đạo phụng sự

Mahatma Gandhi là một trong những mình mẫu nổi tiếng nhất về khả năng lãnh đạo cả về tính hiệu quả và ảnh hưởng. Gandhi được nhiều người công nhận là một trong những nhà lãnh đạo vĩ đại nhất của các phong trào bất bạo động mà thế giới từng thấy.

Đâu là những phẩm chất nổi bật đã giúp Gandhi trở thành nhà lãnh đạo phụng sự của thế kỷ 20?

Lãnh đạo phụng sự là gì?

Theo Northouse (2018), lãnh đạo phụng sự nhấn mạnh rằng các nhà lãnh đạo phải chú ý đến mối quan tâm của những người đi theo họ, đồng cảm với họ và nuôi dưỡng họ. Các nhà lãnh đạo phụng sự đặt những người đi theo lên trên bản thân và tìm cách trao quyền cho họ. Hơn nữa, các nhà lãnh đạo phụng sự là những người có đạo đức, họ lãnh đạo theo những cách phục vụ lợi ích lớn hơn của tổ chức, cộng đồng và xã hội (Northouse, 2018).

Trước khi Gandhi cam kết, dấn thân cuộc đời mình để trở thành một nhà lãnh đạo cho cuộc đấu tranh tự do của người Ấn Độ, ông đã hành nghề luật sư ở Nam Phi. Ở Nam Phi, ông đã trải nghiệm những nỗi khổ đau của người Ấn Độ do căng thẳng chủng tộc khiến ông lãnh đạo người Ấn Độ chiến đấu chống lại các vấn đề chủng tộc bằng cách áp dụng chiến lược Ahimsa (bất bạo động) và Satyagraha (bám giữ vào chân lý). Khi trở lại Ấn Độ, ông đã lãnh đạo người dân Ấn Độ đấu tranh với người Anh bằng những chiến lược tương tự. Những nguyên tắc lãnh đạo phụng sự này, được áp dụng trong thực tế, đã buộc người Anh phải tuyên bố độc lập khỏi Ấn Độ và Ấn Độ trở thành một quốc gia độc lập.

Sau khi Ấn Độ giành được độc lập, một cuộc đấu tranh giữa những người theo đạo Hindu và đạo Hồi sống ở Ấn Độ và Pakistan đã phát sinh. Vào ngày 30 tháng 1 năm 1948, Gandhi bị ám sát vì lập trường hòa bình của ông với người Hồi giáo bằng các biện pháp bất bạo động và ủng hộ họ mặc dù ông là người theo đạo Hindu. Gandhi là một nhà lãnh đạo phụng sự vì ông hy vọng thuyết phục mọi người bằng cách thay đổi trái tim và tâm trí của họ, và chủ trương bất bạo động trong mọi việc. Ông đã giải quyết mối quan tâm của những người theo ông bằng cách vận động cho các quyền công dân của người Ấn Độ. Ông thể hiện sự đồng cảm đối với người Ấn Độ, người Hồi giáo và người Ấn Độ giáo. Ông đã cố gắng chữa lành những người đi theo mình khỏi những căng thẳng về chủng tộc. Gandhi cố gắng xây dựng một cộng đồng hòa bình, anh ấy muốn mọi người cảm thấy an toàn và kết nối với những người khác.

Mô hình Lãnh đạo Phụng sự

Mô hình lãnh đạo phụng sự bao gồm ba thành phần:

+ Các điều kiện tiền đề như bối cảnh và văn hóa, thuộc tính của người lãnh đạo và khả năng tiếp nhận của người theo dõi.

+ Hành vi của người lãnh đạo phụng sự

+ Kết quả.

Trọng tâm của mô hình là bảy hành vi lãnh đạo thúc đẩy năng lực lãnh đạo phụng sự:

+Khái niệm hóa

+Chữa lành cảm xúc

+Đặt người đi theo lên hàng đầu (đi kèm là những tiêu chuẩn về đạo đức, năng lực, ý chí và kết quả)

+Giúp người đi theo dõi phát triển và thành công

+Hành xử có đạo đức

+Trao quyền

+Tạo ra giá trị cho cộng đồng.

Gandhi là một hình mẫu bài bản về một nhà lãnh đạo phụng sự dựa trên các hành vi của ông. Như tôi đã thảo luận ở trên, ông là người ủng hộ bất bạo động trong mọi việc. Ông dẫn đầu về mặt đạo đức và bám chặt vào chân lý theo như tinh thần Satyagraha và đặt nhu cầu của những người đi theo mình lên trên nhu cầu của bản thân. Gandhi đã giúp những người đi theo phát triển và thành công bằng cách thực hiện các hành động phụng sự. Hành động phụng sự của Gandhi bắt đầu trong thời gian ông ở Nam Phi, nơi ông dạy tiếng Anh cho người Ấn Độ mà không có bất kỳ khoản thù lao nào, với mục đích để giúp họ cải thiện điều kiện sống giữa những căng thẳng về chủng tộc. Gandhi đặt nhu cầu của những người đi theo ông trước nhu cầu của mình khi cộng đồng bị tấn bệnh dịch hạch đen tấn công người Ấn Độ ở Nam Phi. Gandhi tình nguyện chăm sóc các nạn nhân, ông không quan tâm đến việc bị lây nhiễm và biết rõ hậu quả đầy đủ các nguy cơ. Hơn nữa, trong cuộc nổi dậy của người Zulu, nhiều Zulus đã bị thương và không có ai để điều trị vết thương của họ. Gandhi, cùng với 23 tình nguyện viên người Ấn Độ, đã thành lập đội cứu thương và săn sóc những người bị thương và chăm sóc sức khỏe để họ bình phục trở lại.

Một phần của việc trở thành một nhà lãnh đạo phụng sự là tạo ra giá trị cho cộng đồng. Năm 1901, Gandhi quyết định trở về Ấn Độ từ Nam Phi sau khi lãnh đạo người Ấn Độ Nam Phi trong cuộc đấu tranh đòi bình đẳng của họ. Vào đêm trước khi ra đi, ông đã được cộng đồng người Ấn Độ tặng các đồ vật bằng vàng và bạc và đồ trang trí bằng kim cương như một sự tri ân đối với hoạt động công ích của ông ở Nam Phi. Với những đồ vật bằng vàng và bạc này, Gandhi đã tạo ra một quỹ cộng đồng do những người được ủy thác nắm giữ và quỹ được sử dụng để phục vụ nhu cầu của người Ấn Độ Nam Phi. Đây cũng là một ví dụ về việc Gandhi trao quyền cho những người đi theo mình, đặt họ lên hàng đầu và giúp họ phát triển và thành công. Gandhi đã viết trong cuốn tự truyện của mình “Buổi tối nọ tôi được biết về những món quà quý giá này, tôi đã có một đêm mất ngủ…. Tôi bỏ đi những món quà trị giá hàng trăm đô đã khó, giữ chúng lại càng khó hơn. Và ngay cả khi tôi có thể giữ chúng, còn những đứa con của tôi thì sao? Còn vợ tôi thì sao? Họ đã học được cách để sống một cuộc đời phụng sự và hiểu rằng phụng sự là phần thưởng của chính nó. Tôi không có đồ trang trí đắt tiền trong nhà. Chúng tôi đã nhanh chóng đơn giản hóa cuộc sống của mình. … Tôi quyết định rằng tôi không thể giữ những thứ này. Tôi đã soạn thảo một văn bản uỷ thác những tài sản đó cho cộng đồng…. Vào buổi sáng, tôi đã có buổi thảo luận với vợ con và cuối cùng đã giải thoát khỏi cơn ác mộng về khối quà tặng giá trị kia”. Tư tưởng của Gandhi thể hiện ai là lãnh đạo phụng sự và lãnh đạo phụng sự sẽ  làm gì. Gandhi không muốn giữ những món quà, ông cảm thấy mình không thể giữ những món quà. Anh cảm thấy thôi thúc được phụng sự và giúp đỡ mọi người và cộng đồng. Hơn nữa, anh ấy đã dạy cho vợ con niềm tin của mình. Gandhi tin rằng cuộc đời phụng sự tự nó là một phần thưởng.

Mong muốn lãnh đạo và phụng sự mạnh mẽ của Gandhi có thể được mô tả như là thuộc tính của nhà lãnh đạo, đó là một phần của các điều kiện tiền đề trong mô hình lãnh đạo phụng sự. Thuộc tính lãnh đạo mô tả lý do tại sao một người có thể cảm thấy mong muốn được phụng sự sâu sắc hoặc tại sao một người có động lực mạnh mẽ để lãnh đạo. Gandhi tin vào lời kêu gọi của mình để giải phóng người Ấn Độ ở Nam Phi khỏi sự phân biệt chủng tộc. Sau khi trở về Ấn Độ vào năm 1915, sứ mệnh của ông là giải phóng người Ấn Độ khỏi sự cai trị của người Anh, và về cuối đời, sứ mệnh của ông là xóa bỏ hận thù giữa người theo đạo Hindu và đạo Hồi và làm cho người Ấn Độ sống hòa thuận.

Nghiên cứu gần đây đã cố gắng xác định xem có những đặc điểm cụ thể của nhà lãnh đạo nào quan trọng đối với việc trở thành một lãnh đạo phụng sự. Có sự khiêm tốn có thể làm cho một nhà lãnh đạo phụng sự có tác động, ảnh hưởng lớn hơn bất chấp vị trí của một người trong tổ chức là gì. Gandhi không tìm kiếm những vị trí có ảnh hưởng, “Ông ấy là lãnh đạo của Đại hội Quốc gia Ấn Độ khi thành lập, nhưng khi các nhà lãnh đạo trẻ như Jawaharlal Nehru nổi lên, ông đã nhường chỗ để họ trở thành lãnh đạo của Đại hội Quốc gia Ấn Độ”. Sau khi độc lập, ông không giữ bất kỳ chức vụ nào trong chính phủ mà vẫn là một người phụng sự khiêm tốn hy sinh cuộc đời mình vì sự nghiệp của Ấn Độ. Trong mô hình lãnh đạo phụng sự, hầu hết các hành vi của nhà lãnh đạo phụng sự đều tập trung trực tiếp vào việc ghi nhận những đóng góp của những người đi theo và giúp họ nhận ra tiềm năng con người đầy đủ của mình. Gandhi đạt được kết quả này với những người đi theo ông bởi vì nhờ sự lãnh đạo của ông, những người theo ông đã đạt được khả năng tự hiện thực hóa nhiều hơn. Những người theo ông muốn phát triển và dẫn đầu chính họ. Ví dụ, ở Nam Phi, một sắc lệnh gọi là Đạo luật Da đen đã được thông qua vào tháng 7 năm 1907, yêu cầu người Ấn Độ phải lấy dấu vân tay, đăng ký và mang theo thẻ căn cước mọi lúc, và nếu không làm như vậy sẽ bị phạt tù, bị phạt nặng hoặc bị trục xuất. Những người đi theo Gandhi, cùng với chính Gandhi, đã chống lại bằng cách tụ tập tại các văn phòng đăng ký. Sự lãnh đạo của Gandhi có tác động tích cực đến việc thực hiện nhiệm vụ của những người đi theo vì ông đã giúp trao quyền cho họ và phát triển họ như những con người.

Kết luận

Gandhi là hiện thân mô hình lãnh đạo phụng sự từ chính cuộc sống cá nhân và công việc của mình. Ông đã đưa quyền lãnh đạo trở lại tầm tay của những người bình thường bằng cách nói rằng một nhà lãnh đạo là một cá nhân bình thường không hoàn hảo và phải đối mặt với những cuộc đấu tranh tồn tại như tất cả chúng ta, và không được nhìn thấy ở một nhân vật anh hùng với sức mạnh truyền cảm hứng.

Gandhi là một nhà lãnh đạo vĩ đại, nhưng ông đã thực hành những phẩm chất lãnh đạo mà một người bình thường có thể làm theo. Ví dụ, đặt người khác lên hàng đầu, trao quyền cho người khác và tạo tác động tích cực đến cộng đồng có thể được thực hiện bởi một nhà lãnh đạo ngay cả bằng những phương cách nhỏ bé. Như một người có thể tổ chức một buổi quyên góp cho một tổ chức từ thiện, cùng nhau hiến máu hoặc thành lập một nhóm hoặc câu lạc bộ đọc sách cho trẻ em kém may mắn. Những lý tưởng và phẩm chất của Gandhi đã mô tả rõ ràng rằng ông đã thực hành tinh thần lãnh đạo phụng sự suốt cả cuộc đời ở Nam Phi và Ấn Độ.

Nguồn: The Pennsylvania State University

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *